Luận văn Thiên nhiên trong thơ chữ hán Nguyễn Du

<p> Xuất phát từ quan điểm “thiên nhân nhất hợp”, “thiên nhân tương cảm”, các nhà thơ các nhà thơ tìm về với thiên nhiên một cách trọn vẹn bằng cách hòa mình vào cảnh, họ thiết lập mốt quan hệ vô cùng khăng khít, tìm được niềm vui, sự động viên, chiều chuộng từ thiên nhiên. Ở Nguyễn Du, không phải vậy. Ông tách mình ra khỏi thiên nhiên và xem nó như một đối tượng để khám phá, để giải bày tâm trạng. Nhưng rồi ông nhận ra thiên nhiên nhiều khi vô tâm, thờ ơ với con người, quay lưng trước nỗi đau của con người, không tương giao với con người. Người thì buồn mà cỏ vẫn xanh, người thì tiêu điều mà xuân vẫn cứ tươi đẹp. Trong cuộc mưu sinh đầy vất vả, khổ đau, nhiều khi con người cần sự vỗ về, cảm thông nhưng thiên nhiên nào đáp ứng. Xuân đến với ai kia chứ không hề đến với kẻ tha hương, người đã buồn thương mà bóng chiều, mây đen cứ giăng mắc khắp lối khiến lòng người càng não nề Thiên nhiên với Nguyễn Du là vậy, lạnh lùng và tàn nhẫn. Cả 2 bao giờ cũng song hành nhưng không bao giờ hòa hợp. Nó hiển hiện rõ trước mắt con người nhưng không phải để xoa dịu nỗi buồn; không lắng nghe và chia sẻ mà lúc nào cũng vô tình trước nỗi đau của thi nhân. Đây là nét khác biệt của Nguyễn Du với các nhà thơ trước và sau ông </p>

TÀI LIỆU LUẬN VĂN CÙNG DANH MỤC

TIN KHUYẾN MÃI

  • Thư viện tài liệu Phong Phú

    Hỗ trợ download nhiều Website

  • Nạp thẻ & Download nhanh

    Hỗ trợ nạp thẻ qua Momo & Zalo Pay

  • Nhận nhiều khuyến mãi

    Khi đăng ký & nạp thẻ ngay Hôm Nay

NẠP THẺ NGAY